Khi còn trẻ, ai cũng muốn sớm trưởng thành. Khi lớn rồi, lại chỉ muốn thành trẻ con!

x3

Ai trải qua rồi thì thấy tiếc, còn ai chưa chạm tay được đến, thì vẫn khao khát được trải nghiệm.

Rất nhiều người đã từng can ngăn khi những đứa trẻ cứ ước ao thời gian trôi thật nhanh để trở thành người lớn, nhưng bản thân chúng lớn lúc nào cũng không hay, và lớn rồi mới hay hóa ra mấy người kia nói đúng. Nhưng đúng thì tất cả cũng đã rồi, những đứa trẻ con đã trở thành người lớn.

Hồi còn bé, bạn bè chơi với nhau theo kiểu rất ngây thơ. A là bạn thân của B, thì A có cái gì thì cũng cố làm cho B có cái đó, A thích người này có khi một ngày đẹp trời B cũng thấy người đó hay hay, A có chuyện gì xảy ra đều ngay lập tức kể với B không chậm 1 phút, từ những chuyện vụn vặt như con chó con mèo đến những chuyện trọng đại cần cân đo đong đếm. Lại nữa, A có 1 người bạn thân là B, B cũng chỉ có một người bạn thân là A.

Lớn rồi, A và B có những con đường riêng phải đi, không còn cùng nhau trải qua mọi chuyện nữa. A và B đều tìm được những người bạn mới, có lẽ trong tim vẫn dành một góc cho nhau, nhưng bộn bề cuộc sống đâu cho phép được ở cạnh nhau mọi nơi mọi lúc. Lúc A buồn thì đã có những người bạn mới ở bên, họ chơi với nhau theo cách mà B không hiểu, không phải cách mà A và B vẫn chơi. Lúc A muốn đi đâu thì đã có sẵn những người bạn mới chờ đợi, lúc B tới thì họ đã khởi hành mất rồi, mà rồi họ cũng chơi những thứ B không hiểu nốt. Dần dần A và B càng ngày càng cách xa nhau, một ngày A nói với B: “Bạn thân cũng có nhiều cấp độ”. Thì B đã hiểu, chắc có lẽ bạn thân không phải chỉ có một như xưa.

x1

Hồi cũng không hẳn là bé lắm, thích một người thật dễ làm sao, kiểu đúng là tình cảm sét đánh cái độp trong lúc trời quang mây tạnh. Thích một người vì sự hài hước, vì sự giỏi giang vì một ánh mắt vô tình chạm, vì cao, vì ga lăng ở trên xe bus chẳng hạn. Nhưng chẳng vì thế mà tình cảm nhanh đến nhanh đi, mà thậm chí còn mãnh liệt một cách… thái quá. Sau này nhìn lại đôi khi cũng hơi xấu hổ về sự trẻ con lúc đó, nhưng xa hơn nữa, lại cảm thấy ít nhất thì cũng có thứ để nhớ về một quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường.

x2

Nhưng lớn rồi, tình cảm không phải xuất phát thuần khiết như trước. Thích một người là phải hợp, chứ không phải chỉ là thích. Lớn rồi, mọi lựa chọn đều phải tính toán, không thể nhắm mắt chọn bừa như lúc còn trẻ con. Bản thân cũng tự biết vị trí của mình ở đâu, mà đối tượng dành cho mình là như thế nào. Chẳng còn những cảm xúc bồng bột, sự hồi hộp khi toàn tâm toàn ý thích một người, sự mong chờ, rồi thất vọng rồi lại mong chờ, dường như có, nhưng rất ít và chỉ là thoáng qua. Những người mình thích quá nhiều như thế, không phải dành cho tương lai lâu dài. Chính vì nghĩ quá nhiều, nên thấy tình cảm chẳng tuyệt vời như ngày xưa.

Rồi nữa, hồi bé nghĩ thế giới bên ngoài thật đáng để mơ ước, được tự do làm những gì mình thích, được tự đối mặt với những thử thách cam go, được tự do đi đi về về lúc nào mình muốn, được có them những người bạn mới khắp nơi, và cùng lúc đó cảm thấy gia đình thật rắc rối giam giữ kiểm soát mình đủ đường. Lúc nào cũng chỉ thích xổ lồng để bay đi. Cứ ước sao thời gian trôi thật nhanh để mình mau lớn, để được thoát khỏi bố mẹ.

Lớn rồi nhận ra cuộc sống không đẹp đến thế. Những người bạn mới đến đôi khi vì một mục đích gì đó, đạt được rồi thì chẳng còn lí do để ở lại, những người bạn mới khéo léo tới mức làm mình cảm thấy sợ, như thể đang nói chuyện với đại biểu quốc gia, chứ không phải bạn bè la cà quán xá, bạn bè mới đến nhanh và đi cũng nhanh, thậm chí mình còn chưa kịp quen với sự xuất hiện của họ. Rồi, những thử thách cam go của cuộc sống, không làm mình hạnh phúc như mình tưởng, mà sự khó khăn còn làm mình cảm thấy tủi thân hết mức, áp lực từ mọi thứ, những bất công ngang ngược hiện diện, mệt mỏi và kiệt sức. Lúc ấy chỉ có gia đình vẫn ở đây đón mình về. Bỗng thấy những lời cằn nhằn của mẹ không nhức đầu như trước, thấy những lời dặn dò hình như cũng đúng mà giờ mới nhận ra, thấy sau một ngày dài về được mẹ chăm bẵm thực còn hạnh phúc gấp trăm lần những bữa tiệc với bè bạn ở ngoài kia. Lớn rồi, thấy sau tất cả, chỉ có gia đình là không thay đổi gì.

x3

Vẫn biết là thời gian qua thì sẽ không thể quay trở lại, cũng giống như con người chỉ duy nhất một lần có thể chứng kiến sự thay đổi giữa 2 ranh giới “trẻ con” và “người lớn” của cuộc đời. Ai trải qua rồi thì thấy tiếc, còn ai chưa chạm tay được đến, thì vẫn khao khát được trải nghiệm.

Kookie Vũ

Bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s